mỗi ngày lão già quan hệ với nhân tình khiêu gợi, Thư bất ngờ quay sang Tống Đại Nhân, mắt cười gian, miệng giả lả: – Đại sư huynh, hay là… – Ta không có ngân lượng đâu, tiền của ta, Văn Mẫn cầm hết rồi. – Nói tới đây cả hội được một tràng cười phá lên còn Tống Đại Nhân thì đỏ mặt vì xấu hổ. Nhắc đến Văn Mẫn cũng làm Tiểu Phàm chột dạ theo, y lại cảm thấy có lỗi với đại sư huynh của mình… Hai ngày sau trôi qua đối với Tiểu Phàm thực sự dài đằng đẵng vậy, nhưng cuối cùng thì nó cũng tới. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, mỗi ngày ông chủ với cô y tá đáng đồng tiền y vội vã, hấp tấp trở về